Trên chuyến tàu về tôi háo hức mong giây phút sum họp một cảm giác hân hoan đến khó tả. Thì giờ này trên chuyến xe trở về lại là một cảm giác nghẹn ngào và một nỗi “Nhớ”
Nhớ, Nhớ , Thật sự rất nhớ, cứ như đứa trẻ bổng dưng nức nở. Mặc kệ ai nhòm ngó mặc kệ ai thắc mắc sao nó vậy. Cứ chỉ sống với một cảm xúc thật của mình. Rằng tôi thấy nhớ, nhớ bạn, nhớ khoảnh khắc cùng nhau, nhớ nụ cười, nhớ câu chửi thề, nhớ cái nắm tay, nhớ 1 vòng tay.
Một ngày thôi, chỉ Là vài giờ thôi chúng ta dường như đã hoà tan vào nhau ko còn sự ngại ngùng, ko còn khoảng cách và cứ thế xoả thôi.
Ôi tôi ghét sự chia ly, tôi thật sự tham lam chỉ muốn lưu lại những khoảnh khắc ấy thật lâu, thật lâu.
Vì có những người bạn tôi chưa kịp biết tên hay chưa kịp dành một cử chỉ để yêu thương.
Tôi sẽ giữ chặt giây phút này, giây phút tôi nghẹn ngào nức nở trong cảm xúc chia xa khó tả và cứ để headphone chạy đi chạy lại bài hát “Mong ước kỷ niệm xưa”
Chắc chắn lần này tôi lần đầu tiên Sẽ thuộc nguyên lời bài hát. Và tôi hứa sẽ dồn hết cảm xúc của mình vào bài hát này cho ngày gặp lại.
Nhớ nhé các bạn của tôi, chúng ta đã là bạn, đang là bạn và mãi mãi là bạn. Và chỉ cần biết “ là bạn “ nhé.
Chào thân ái bạn của tôi❤
……..
Hội Khóa trường Lê Lợi 2000 – 2003
Trên chuyến tàu về tôi háo hức mong giây phút sum họp một cảm giác hân hoan đến khó tả. Thì giờ này trên chuyến xe trở về lại là một cảm giác nghẹn ngào và một nỗi “Nhớ” Nhớ, Nhớ , Thật sự rất nhớ, cứ như đứa trẻ bổng dưng nức nở. Mặc